Hơn cả thanh xuân

Tôi viết nên những dòng tâm sự này khi màn đêm đã dịu dàng buông xuống, sau một hành trình dài đáng nhớ trong cuộc đời và lòng thì đang ngổn ngang nhiều suy ngẫm.

Tám năm trước, một cô bé ngây ngô mới rời ghế nhà trường không thể ngờ được rằng sẽ dành nhiều thời gian để gắn bó với nơi này đến vậy. Cô chọn rời xa thành phố lớn nơi cô sinh sống và học tập suốt 4 năm đại học để chọn quê hương là nơi dừng chân, nơi mà bố mẹ, anh chị và rất nhiều người thân thiết khác với cô đang sinh sống và gắn bó.

Cơ hội bất ngờ đến với cô khi cô được nhận làm tại một công ty trong thành phố, khách quan mà nói cô thực sự rất vui mừng, mục tiêu của cô là phải kiếm được một công việc trước khi lập gia đình vì không muốn mang danh “ kẻ ăn bám”. Cô khởi đầu như thế đó, không phải bằng đam mê, hoài bão hay lý tưởng gì cao cả mà chỉ là cô CẦN PHẢI ĐI LÀM.

Một vài tháng sau, mặc dù được cấp trên đồng nghiệp giúp đỡ, hỗ trợ tận tình nhưng kết quả làm việc của cô không thực sự tốt. Cô vốn được bạn bè và gia đình ngăn cản khi đón nhận công việc này, họ nói cái sự ngây ngô, suốt ngày mơ mộng của cô thì sao có thể phù hợp để làm nghề Sales cơ chứ. Và đâu đó cô đã định từ bỏ, cô suy nghĩ trong vài ngày, một nỗi sợ lớn bao trùm lấy cô, nếu ra đi thì mất bao lâu mới có thể xin được một vị trí mới và mình có thể trở thành kẻ ăn bám thì sao. Vậy thôi, cô tạm gác cái ý nghĩ đó lại, hít vài hơi thật dài và tiếp tục tìm hướng đi cho những khó khăn trong công việc ấy.

Sau đó không lâu, cô đã có những khách hàng đầu tiên, cô còn nhớ đơn hàng đầu tiên ấy, chỉ một chút nhầm lẫn nho nhỏ thôi mà vị khách đó đã không ngần ngại buông những lời giận giữ khiến cô thực sự thấy tổn thương. Buồn chứ, muốn nghỉ việc chứ vì lòng tự tôn khiến cô có đôi chút không còn kiên trì được nữa. Nhưng rồi sao, cô lại sợ, sợ mọi người ném cho cô ánh nhìn không thiện cảm, một đứa trẻ con đang làm việc, mới có chút sự cố bé xíu vậy mà đã vội từ bỏ hay sao. Và rồi, cô lại tự nhủ phải lớn lên theo cách của riêng mình mà thôi.

Hơn một năm sau đó, cô trở lại công việc sau kỳ nghỉ sinh dài hạn. Nhịp độ công việc khiến cô thấy mình như chậm lại so với mọi người cả thập kỷ, ai cũng nhanh nhẹn, ai cũng năng động mà sao cô thấy mình như càng đi càng tụi lại phía sau. Phải chăng những bà mẹ bỉm sữa tái xuất giang hồ đều gặp hội chứng như cô sao. Nghĩ vậy, cô toan mang máy tính về nhà làm thêm chút ít vào buổi tối, ấy vậy mà mới được có vài bữa, hết con khóc, quấy đêm, bản thân lại rơi vào trạng thái mất cân bằng khiến những suy nghĩ tiêu cực lại xuất hiện trong tâm trí cô. Hay là tạm dừng công việc một thời gian nhỉ, đợi con lớn rồi mình lại tiếp tục, chắc là ổn thôi. Đâu đó lại nhen nhóm một nỗi sợ trong cô, mình tạm dừng cả nửa năm trời để chăm con đó thôi, dừng nữa thì sau này sẽ thành người của quá khứ mất. Không có công việc rồi thì nuôi con làm sao, không đi làm mọi người sẽ nhìn mình với ánh mắt như thế nào,….Và thế là, cô lại chọn tiếp tục, tiếp tục từ những điều nhỏ nhất, cố gắng để không bị bỏ lại phía sau!

Vài năm sau nữa, cô ngạc nhiên vì mình vẫn còn gắn bó với nơi đây, bởi khi mới bắt đầu cô đã từng có suy nghĩ nếu có nhiều trải nghiệm ở nhiều vị trí công việc khác nhau, ở nhiều nơi khác nhau thì có lẽ vốn sống của con người sẽ theo đó mà tăng lên đáng kể. Nhưng theo dòng thời gian, mỗi người phải tự lớn lên theo cách của riêng mình, suy nghĩ cũng vì thế mà khác đi, và cô thầm cảm ơn chính bản thân mình vì ngày đó cô đã không từ bỏ. Cô thấy may mắn vì những khách hàng đã không bỏ rơi cô khi cô dành toàn bộ sự chân thành và nhiệt huyết mà đối xử với họ trong thời gian dài, may mắn khi đồng nghiệp không ngần ngại sẻ chia những điều đáng quý trong công việc và cuộc sống, khi cấp trên luôn miệt mài tìm hướng đi tốt nhất cho doanh nghiệp, để ACE luôn có thu nhập ổn định và cuộc sống ấm no.

Và thanh xuân của tôi đã trải qua như thế đó, nếu có ai hỏi tôi vào thời điểm đó Bảo An trong tôi là gì, tôi sẽ trả lời: Nơi ấy là tuổi trẻ là thanh xuân của tôi!

Tôi vốn nghĩ tuổi trẻ là món quà vô giá mà tạo hóa đã ban tặng cho mỗi con người, nhưng mãi mãi chỉ là tấm vé một chiều mà thôi. Vậy nên từng phút giây trôi qua tôi thấy mình càng cần phải trân trọng hơn hiện tại và quá khứ! Tôi trân trọng những giọt mồ hôi mặn chát nơi công trường nắng gió của anh em thi công, trân trọng những miệt mài nghiên cứu của anh em thiết kế để có được giải pháp ngày hôm nay tốt hơn ngày hôm qua, trân trọng những giờ tăng ca về muộn hay những lần thức xuyên đêm để xử lý công việc của anh chị em kinh doanh . Chưa hết đâu, tôi trân trọng những lần vội vã làm shipper của ACE mua hàng khi tiến độ quá gấp, những lần tháo gỡ khó khăn về thủ tục giấy tờ của các chị kế toán, cả cái tất bật của kho hàng, tôi trân trọng từng bữa ăn được nấu bằng cả trái tim của cô đầu bếp, những đêm thức trắng của các bác bảo vệ để giữ gìn cho công ty.

Và tôi vẫn còn nhớ sự quyết liệt của anh trưởng phòng trong những lần làm dự án, nhìn những cố gắng của anh và các cộng sự tôi không cho phép mình được bỏ cuộc. Chúng tôi cùng vui mừng khôn xiết khi nhận được thông báo trúng thầu từ chủ đầu tư, nhưng cũng lo lắng tột độ khi trễ tiến độ dự án, chất lượng công trình không đảm bảo, rồi khi khách hàng gặp khó khăn đứng trước nguy cơ không có khả năng thanh khoản, đó quả thực là những áp lực khủng khiếp đối với chúng tôi. Có những đêm tôi thức trắng với những hoang mang còn dang dở. Tôi lại từng có ý định bỏ cuộc, tôi nói với anh trưởng phòng, một ngày nào đó nếu em nói anh cho em về hưu sớm, em sẽ về vườn trồng hoa thì anh đừng sốc nhé. Anh nói nếu có ý định đó hãy nói trước với anh ít nhất 10 năm. Lúc đó tôi lại sợ, ai đó đã nói rằng nếu bạn dành thời gian dài để gắn bó với điều gì thì khi từ bỏ bạn sẽ mất ít nhất gấp đôi số thời gian ấy để quên đi. Tôi sợ sẽ mất thêm nửa cuộc đời còn lại để luyến tiếc và nghĩ về nơi đây. Và thế là tôi quyết định bỏ lại ý định đó ở sau lưng.

Thanh xuân của tôi nơi đây còn là cô bạn thân ngày ngày chờ tôi ăn trưa trong im lặng, luôn đồng hành cùng tôi trong mọi khó khăn, và cho tôi bờ vai mỗi khi tôi mệt mỏi.

Tôi biết rằng không còn lý do để cho tôi từ bỏ. Đôi khi lý do chỉ là cái cớ cho những xúc cảm thực sự mà thôi. Điều khiến tôi không thể rời xa có lẽ nơi đây đã là một phần không thể thiếu trong cuộc đời.

Giờ đây khi tôi đang ở cương vị của một quản lý trẻ, tôi thấy trên vai thật nhiều gánh nặng, làm sao để các bạn các em trong nhóm, trong phòng hoàn thành tốt chỉ tiêu, làm sao để mọi người có doanh số và thu nhập ổn định, đào tạo và hỗ trợ kỹ năng cho các em như nào cho hiệu quả và quan trọng là làm sao để các em luôn giữ vững niềm tin vào con đường mà các em đang chọn. Xa hơn nữa hòa vào nỗi lo chung khi mà dịch bệnh còn đang vô cùng phức tạp, nền kinh tế sẽ còn trượt dài trên những khó khăn, làm sao để Bảo An luôn vững vàng, làm sao để công ty vượt qua được “cơn bão” này. Nói tới đây tôi bất giác nghẹn lại khi nghĩ tới trăn trở của những người lãnh đạo, mái tóc pha màu thời gian và đôi vai luôn gồng mình lên để che chở bảo vệ cho những đứa em còn non dại. Có những suy tư các anh chia sẻ nhưng có cả những ấp ủ các anh chẳng thể nhắn nhủ cùng ai. Tôi chợt nhớ đến một câu hát, có anh bên em ngoài kia Bão cũng hóa dịu dàng và ấm áp. Chúng ta sẽ luôn sát cánh bên nhau như vậy nhé những người đồng nghiệp đồng chí của tôi!

Rồi tôi nghĩ về ngày mai, về tương lai tươi sáng, khi từng lớp từng lớp nhân viên trẻ trưởng thành hơn, khi ấy Bảo An của tôi sẽ cực kỳ lớn mạnh, cực kỳ vững chãi.

Vậy đấy, Bảo An trong tôi không chỉ là tuổi trẻ, nơi ấy HƠN CẢ THANH XUÂN!

 692      03/06/2021

 Bảo An Automation

CÔNG TY CP DỊCH VỤ KỸ THUẬT BẢO AN
Địa chỉ: Số 3A Lý Tự Trọng, Minh Khai, Hồng Bàng, Hải Phòng, Việt Nam
Văn phòng 1: Khu dự án Vân Tra B, An Đồng, An Dương, Hải Phòng, Việt Nam
Văn phòng 2: Số 3/38, Chu Huy Mân, Phúc Đồng, Long Biên, Hà Nội, Việt Nam
Nhà máy: Khu dự án Vân Tra B, An Đồng, An Dương, Hải Phòng, Việt Nam
Điện thoại: (+84) 2253 79 78 79, Hotline: (+84) 989 465 256
Giấy CNĐKDN: 0200682529 - Ngày cấp lần đầu: 31/07/2006 bởi Sở KH & ĐT TP HẢI PHÒNG
 Thiết kế bởi Công ty Cổ Phần Dịch Vụ Kỹ Thuật Bảo An
 Email: baoan@baoanjsc.com.vn -  Vừa truy cập: 7 -  Đã truy cập: 88.861.649
Chat hỗ trợ