Tôi xin được mở đầu bằng một vài con số “biết nói” (1): Năm 2019, 420 cán bộ Đảng viên, 67 vụ án, 55 vụ việc, 8.163 tỷ đồng, 340 ha đất. Nếu ai quan tâm đến tình hình kinh tế chính trị hẳn sẽ không thấy lạ lẫm với những con số này đúng không ạ? Hàng trăm vụ tham nhũng mỗi năm, hàng ngàn tỷ đồng bị thất thoát và hàng chục cán bộ đảng viên bị cắt chức, khai trừ khỏi Đảng – Một vấn đề nhức nhối và đang là vấn nạn trong xã hội. Tuy nhiên, đó lại là vấn đề thuộc tầm cỡ vĩ mô và tôi thì không đủ tầm đề bàn luận hay đưa ra bất cứ luận điểm gì về nó. Vấn đề tôi muốn đề cập đến ở đây là sự “Chính trực” – Chính trực của con người Bảo An – Nơi tôi đang gắn bó…
Vì sao tôi lại lấy chủ đề này làm bài dự thi? Vì trong đó có tôi, và biết đâu trong đó bạn cũng thấy được hình ảnh của bạn?.
Tôi – một nhân viên có thời gian gắn bó với Công ty chưa dài. Tôi bắt đầu làm việc tại Công ty khi đang ở độ tuổi 23 – “tuổi trẻ trâu” (2). Khi ấy tôi vừa mới ra trường được mấy tháng. Trong thời gian là sinh viên tôi có đi làm thêm một vài việc từ bưng bê quán cà phê, lắp ghép đồ chơi nhựa, “bán thịt” (3), BPO (4). Đó đều là những công việc theo tôi không ít thì nhiều cũng giúp tôi tích lũy kinh nghiệm: cẩn thận, sạch sẽ, chịu khó. Tuy nhiên, những công việc này chủ yếu là giao tiếp nội bộ và vị trí của tôi “không được cầm tiền”. Nếu có thì cũng là ghi chép và quyết toán theo ngày. Số tiền nhiều nhất tôi được cầm khoảng mười triệu đồng.
Rồi đến khi được tuyển dụng vào Công ty, công việc với tôi hoàn toàn lạ lẫm. Tôi được tiếp xúc với nhiều người hơn, được “cầm tiền tỷ” trong tay (5), được tự quyết định mua bán kể cả không sinh ra lợi nhuận – miễn sao mang đến sự hài lòng cũng như sự tin yêu của Khách hàng. Có tiền tỷ tôi tự tin hơn hẳn, tôi có thể mua hàng ở khắp mọi nơi, hỏi hàng cả nước ngoài, tôi được làm “thượng đế” thực sự khi luôn nhận được những cuộc điện thoại hỏi thăm, chăm sóc và thậm chí mua hàng không cần nhìn giá (không mặc cả) – Niềm mơ ước bao lâu của tôi. Nhưng rồi cũng được một thời gian, nhìn thấy bạn bè, đồng nghiệp lương cao. Họ lần lượt thay xe, mua nhà còn tôi lương vẫn lẹt đẹt vậy, cũng chỉ đủ ăn bình thường và trả tiền thuê nhà trọ. Cũng thời gian ấy, tôi nhận được nhiều lời đề nghị “tặng hoa” (6). Chỉ cần tôi mua hàng của họ, họ sẽ “tặng hoa” tôi kín đáo, đảm bảo không ai biết. Cơm – áo – gạo – tiền và nhất là tiền mua hàng có phải của tôi bỏ ra đâu khiến tôi cũng “bận tâm” đến đề nghị ấy. Nhưng tôi chưa đồng ý ngay, bởi tôi sợ. Tôi sợ vì trong tôi vẫn còn đọng lại những lời bố mẹ, thầy cô dạy và tôi sợ vì tôi chưa làm như thế bao giờ. Nhưng ý nghĩ mong được “nhận hoa” vẫn luôn ở trong suy nghĩ của tôi.
Cho đến một ngày gần đó, một chị đồng nghiệp vui vẻ chia sẻ cho tôi câu chuyện của chị. Chị cũng được đối tác đề nghị “tặng hoa” và chỉ cần chia sẻ cho họ biết đơn vị nào đang cấp hàng cho nhà máy A? với mức giá nào? Nhưng chị không đồng ý và từ chối luôn – Họ quen chị bằng cách nào tôi không biết và nhà máy A là của kinh doanh khác. Tôi thầm nghĩ và mạnh dạn hỏi: “chỉ một câu trả lời của chị thôi là chị đã có “hoa” rồi, sao chị không làm? Và nhất là khách hàng kia cũng không phải của chị? Chị có mất gì đâu?” Chị đáp lại: “Em điên à? Chị không mất gì nhưng Công ty mất nhiều, khách hàng vì tin tưởng mình mà chia sẻ thông tin, nhưng mình lại phụ lòng tin của họ. Các nhà máy họ làm việc theo cộng đồng, chỉ cần em đánh mất một khách hàng ngay lập tức ngày hôm sau em sẽ mất tất cả khách hàng. Khi đó, em bán hàng cho ai? Ai trả lương cho em?”. Cả ngày hôm đó câu chuyện ấy cứ quanh quẩn trong đầu tôi. Đúng là tôi quá non dại, suy nghĩ còn nông nổi. Nhờ câu chuyện ấy mà ý nghĩ “nhận hoa” của tôi cũng biến mất. Sau ngày hôm đó, tôi đã có sẵn câu trả lời cho những lời mời “tặng hoa”. Vì biết đâu đó, lỡ một ngày nào đó, mối làm ăn đứt gánh giữa đường, liệu họ có giữ bí mật cho tôi không? Hay họ sẵn sàng giở mặt, phanh phui tôi? Khi ấy tôi nhận lại được gì nào? Mất việc, sự ê chề mà cả lòng tin mà mọi người đã dành cho tôi. Mình phải tự “trồng hoa” của mình, rồi sẽ đến ngày gặt hoa thơm. Hãy tin vào điều đó!
Đấy! Con người Bảo An Chính trực thế đấy! Luôn thường trực một tình cảm vô hình…
Có một điều tôi vô cùng ấn tượng khi làm tại Bảo An – đó là “Phiếu đánh giá nhân viên”. Phiếu này chúng tôi làm theo quý để trình gửi Giám Đốc. Trong đó là những nhận xét hay đề nghị của nhân viên. Nó giống như “Bản tự kiểm điểm” mà cấp 3 năm nào tôi cũng làm 2 lần. Đó là cách để chúng tôi nhìn lại bản thân đã làm được gì, và cần cố gắng ở đâu, tự phê bình để rút ra kinh nghiệm. Lãnh đạo cũng vì thế mà có sự quan tâm hơn đến nhân viên của mình, để không ai bị bỏ lại phía sau.
Tôi viết ra đây như một lời nhắc nhở, động viên chính bản thân đã viết ra được thì phải cố gắng, cố gắng bằng mọi cách để làm được. Bảo An đã dạy tôi thế đó! Nếu bạn hỏi: “Bảo An trong bạn là như thế nào?” Tôi sẽ trả lời: “Bảo An trong tôi là sự lan tỏa, sự bao dung, là chính trực và là cả sự sẻ chia…
Ghi chú:
(1): Số liệu được lấy từ 2 kênh: Báo điện tử VTV New và Cổng thông tin điện tử Thanh Tra Chính Phủ
http://www.thanhtra.gov.vn/ct/news/Lists/TinNongMoi/View_Detail.aspx?ItemID=557
(2): Ý nói tuổi bồng bột, suy nghĩ non dại.
(3): Cách gọi tếu táo của nhân viên chúng tôi. Thực ra tôi làm cho cửa hàng bán thực phẩm sạch.
(4): Nhập dữ liệu theo file có sẵn. Hiểu nôm na là đánh máy tính – “anh hùng bàn phím”.
(5): Sếp hay nói với nhân viên chúng tôi thế. Thực chất đây vẫn là tiền của Công ty được Sếp giao cho để mua bán hàng hóa chứ tôi chưa được nhìn thấy tiền tỷ ngoài đời bao giờ J.
(6): Hoa hồng, chiết khấu.